Nghèo và rét
Tôi không nhớ mình biết khạc nhổ từ khi nào, chỉ biết rằng từ rất bé tôi đã thấy ông và các bác hút thuốc rồi khạc nhổ, tôi cũng có thể làm việc đó thuần thục, thậm chí khạc còn xa, đờm xuất ra bay cả lên không trung, quay tít trông rất thích thú, không các bạn nào cùng lứa tôi làm được như thế!
Những năm 80, vốn là một đứa hiếu động, tôi thường trốn đi chơi giữa mùa đông rét mướt với chỉ vài tấm áo phong phanh, chơi một lúc thì người ấm lên, nhưng sau đó mồ hôi ra, người cứ lạnh toát, môi tái bợt, hai hàm răng va vào nhau lập cập, phát ra những âm thanh thật thích thú! Viêm amidan mạn là bệnh song hành với suốt tuổi thơ tôi và cho đến tận sau này.
Sinh viên và những trò quậy phá!
Sinh viên những năm đầu 98-99 cũng đói và rét lắm các bạn ạ, trường Dược tọa lạc ở khu trung tâm nhất của thủ đô nên việc thuê phòng trọn rất khó.Loay hoay mãi, ba chúng tôi thuê được một cái phòng trọ quay hướng đông, rất “lộng gió” về mùa rét, và “nắng ấm” vào mùa nóng. Nhà không có cửa sổ, mở cửa chính ra thì gió thốc vào lạnh đến thấu xương mà đờm trong cổ tôi cứ tiết ra đặc biệt là khi có đợt không khí lạnh tràn về, rất khó chịu nhưng chẳng lẽ để cái bô bên cạnh, thế thì hai bạn cùng phòng sẽ thấy ghê! Thôi kệ kiếm chỗ nào đó tiện giấu nó vào, bí quá tôi nhổ ra tay, bôi lên vách tường phía đầu giường rồi lăn ra ngủ. Thật lạ là sáng hôm sau nó khô hẳn đi chỉ còn lại vệt nhỏ mà không ai nghĩ đó là đờm của mình…cứ như vậy vách tường chi chít những vết lốm đốm mà chỉ có tôi biết nguồn gốc của nó.
Một lần ba anh em nhậu say, có chất kích thích vào đờm cứ tiết ra liên tục, theo thói quen tôi bôi đầy lên chỗ cũ, thằng Hòa – bạn cùng phòng trọ, nửa đêm tỉnh giấc quơ tay vào, nó hoảng hốt kêu
– Chết, có cái gì dính dính trên tường chúng mày ạ, ghê quá đi!
Thằng Xuân choàng tỉnh dậy bật điện,
– “Đâu…đâu! Chết rồi…Mịa thằng Quân nó khạc đờm ra đây, eo, kinh quá! Cái thằng này bẩn thế, lôi nó dậy dọn mau!”
Tôi ôm bụng cười chảy cả nước mắt, hai thằng đó khênh tôi dậy quăng xuống sàn, bắt tôi đêm hôm rét mướt lấy xà phòng lau sạch rồi mới cho ngủ tiếp…! Sau đó tôi sắm một cái bô để nhổ và phải vệ sinh hàng ngày…Ôi, bệnh tật!…Đó là những kỷ niệm dở khỏc dở cười của một thời mới lớn.
Cậu bạn bá đạo!
Ba anh em chúng tôi ở với nhau đang vui thì một bạn phải ra ở nhà người thân để bố mẹ dễ quản lý, tôi và Xuân không tìm được người ở ghép đành chia tay nhau. Thật may lúc đó cậu bạn cùng lớp tên Tuấn đang ở nhờ một mình trong nhà người anh em khá rộng rãi, thoải mái. Nó là đứa rất thông minh, nói chuyện lôi cuốn và có bề dày thành tích học tập từ hồi cấp ba, được giải nhì hóa quốc gia nên tuyển thẳng vào trường tôi.Trước lời đề nghị về ở cùng Tuấn, tôi như mở cờ trong bụng, hi vọng mình sẽ học hỏi được nhiều thứ từ bạn ấy. Nhưng…
Đời chẳng như mơ, ngày tôi khăn gói đến, cậu bạn tuyên bố hùng hồn: “Tao hồi cấp ba đã phải nỗ lực rất nhiều để thi quốc gia, đạt giải và để được tuyển thẳng vào đại học, tao phải nhịn hết mọi thứ để tập trung cho mục tiêu này, giờ đã đến lúc tao thực hiện ước mơ cháy bỏng kìm nén bấy lâu nay,…mày có biết là gì không? Đó là chơi điện tử thoải mái không ai ngăn cản, và xem phim người lớn thỏa thích!” Chẳng lẽ vừa đến mà đã dọn đi ngay, tôi không muốn bố mẹ lai lưng ra làm kiếm tiền cho con ăn học mà mình lại sa vào những trò vô bổ thế này. Thôi, kệ việc ai người đó làm, mình cứ lên giảng đường học, tối về ngủ thế chắc sẽ ổn. Nghĩ vậy tôi chỉ cười cho qua chuyện và không tranh luận với nó.
Ảnh sưu tầm
Nguy hiểm rình rập…
Cậu bạn do ăn uống sinh hoạt vô tội vạ, lúc nào cũng trong tình trạng thiếu ngủ, suy nhược. Một lần giống như mọi hôm tôi đang nằm ngủ nghe tiếng gọi thất thanh của cậu ta, choàng tỉnh dậy là cảnh tượng hãi hùng: Cậu bạn tôi ôm miệng máu tràn cả xuống bàn phím, ho sặc sụa, mắt đỏ ngàu,… khiến tôi hoảng loạn vội vàng đạp cửa lao ra ngoài chạy thục mạng…Một lúc sau mới định thần lại, rón rén quay về, cậu bạn ú ớ chửi “thằng đần kia, tao… không… thở… được, đưa tao vào viện mau!”. Luýnh quýnh rút ổ điện cái máy tính đang chiếu dở bộ phim ra, tôi chạy ra tìm xe ôm đưa bạn vào viện Bạch Mai cấp cứu.
Tại đây cậu bạn được chẩn đoán là lao gây xẹp một thùy phổi bên phải, viêm phế quản mạn tính may mà không vỡ động mạch phổi lớn chứ không có thì tiêu ngay. Sau khi ổn định chức năng sống, bạn tôi được chuyển đến viện lao phổi Trung ương để bắt đầu quá trình trị liệu lâu dài. Vì kết hợp lao với viêm phế quản mạn nên việc điều trị rất vất vả, bạn tôi thường xuyên vừa phải điều trị thuốc chống lao vừa phải dùng thuốc chống viêm, giãn phế quản. May mắn là cậu ấy đáp ứng tốt với phác đồ điều trị lao nên sau một liệu trình các xét nghiệm và phim chụp đã có cải thiện đang kể, còn về chứng khó thở, ho mệt mỏi do viêm phế quản mạn không có thuyên giảm. Vốn là một đứa thông minh, giờ đây thay vì nghĩ đến các thú vui kia, cậu bạn lao vào tìm hiểu các phương pháp điều trị viêm phế quản mạn, một bệnh của đường hô hấp dưới có liên quan đến chứng viêm amidan mạn của tôi. Vậy là cho đến tận bây giờ hai đứa mới có điểm chung, tôi thì chỉ húng hắng khạc đờm, nên nhiều khi không để ý, chứ cậu bạn khó thở, tím tái, mệt mỏi thế kia khiến tôi cũng phát sợ.
May mắn “cai được” chứng khạc đờm!
Lang thang trên trường cả ngày, tôi đặc biệt chú ý đến bộ môn bào chế – nơi phát triển các kỹ thuật sản xuất thuốc…vừa may lần đó khoa đang phối hợp với một đơn vị nghiên cứu phát triển bài thuốc thanh phế bình suyễn dùng trị chứng khó thở, viêm tắc phổi mạn tính… thế là tôi đăng ký tham gia và dành cả tháng trong phòng thí nghiệm của bộ môn. Ngày mẻ cao đầu tiên xuất hiện tôi hồi hộp gói ghém một ít mang về tự dùng cho mình trước và đưa ngay vào cho cậu bạn đang nằm viện sử dụng. Sau một liệu trình, tôi cảm nhận rõ đờm trong cổ mình nó giảm tiết hẳn, nhiều lúc do thói quen, khạc mãi mà không ra. Bạn tôi thì cảm nhận rõ hơn, nó dễ thở và bớt hẳn ho đi, các dấu hiệu của viêm phế quản mạn biến mất. Do đáp ứng tốt với thuốc lao nữa, cậu bạn được xuất viện ngay sau đó để về điều trị ngoại trú.
Bạn tôi giờ tuy không thích học, nhưng cũng không chơi điện tử và hạn chế xem phim, thay vào đó là phải lòng một cô bé ở trường Kinh Doanh Công Nghệ. Họ chính thức yêu nhau sau 3 -4 tháng gì đó, tôi buộc phải dời ra nhường chỗ riêng tư cho cậu bạn thực hành “kiến thức” tích lũy bấy lâu và hai người chăm sóc lẫn nhau. Tôi cũng tìm cho mình một chỗ ở mới tuy chủ nhà có khó chịu, nhưng yên tĩnh và an toàn hơn để anh em tôi chuyên tập học tập.
Điều may mắn là tôi đã bắt gặp công thức giúp bạn tôi thoát khỏi chứng khó thở do viêm phế quản mạn còn bản thân thì cũng cai được chứng khạc đờm kéo dài hơn 20 năm qua. Bài thuốc thanh phế bình suyễn được bào chế từ các thảo dược tự nhiên như: Khoản đồng hoa, Đẳng sâm, Đan sâm, Tắc kè… sau nhiều lần thử nghiệm tiếp theo, nay đã được đóng gói dưới dạng viên nang để tiện cho người bệnh sử dụng.
Hoàng Quân
Bạn hay người thân đang đối mặt với chứng khó thở, ho, mệt mỏi do viêm tắc phổi mạn tính (COPD), bệnh đường hô hấp mạn tính, viêm phế quản mạn, hen phế quản…
Hãy gọi ngay cho chúng tôi theo số 0981.517.537 – 0936.139.259 để được tư vấn giúp bạn thoát khỏi tình trạng ngột ngạt, mệt mỏi, ho ngay từ ngày hôm nay! Xem chi tiết thông tin sản phẩm hoặc đặt hàng trực tuyến tại đây để được hưởng ngay ưu đãi!
Tham khảo hàng loạt các bệnh nhân bị viêm phế quản, hen phế quản, tắc nghẽn đường thở đã áp dụng thành công bài cổ phương ” Thanh phế bình suyễn”:
* Mừng rơn vì cả nhà thoát khỏi đờm, ho, khó thở: Trải nghiệm của Cô chú Phương- Mai ngụ tại Cẩm Lý, Lục Nam, Bắc Giang
Chú Phương hào hứng chia sẻ kinh nghiệm trị đờm, ho, khó thở cho cả gia đình
* Lưu ý: Hiệu quả của sản phẩm tùy thuộc theo cơ địa của mỗi người
Cô Mai vợ chú Phương vui mừng vì cả gia đình đã thoát khỏi chứng bệnh hô hấp
* Lưu ý: Hiệu quả của sản phẩm tùy thuộc theo cơ địa của mỗi người
* Ngạc nhiên cả nhà thoát khỏi tắc nghẽn phổi, viêm phế quản: Trải nghiệm của gia đình anh chị Hoàng- Hoa ở Dốc Mọc, Cao Dương, Chương Mỹ, Hà Nội
Triệu chứng đờm, ho, khó thở, tắc nghẽn phổi của Anh Hoàng
* Lưu ý: Hiệu quả của sản phẩm tùy thuộc theo cơ địa của mỗi người
Anh Hoàng chia sẻ kinh nghiệm điều trị bệnh tắc nghẽn mạch phổi, viêm phế quản bằng thảo dược
* Lưu ý: Hiệu quả của sản phẩm tùy thuộc theo cơ địa của mỗi người
20 năm chống chọi bệnh viêm phế quản của cụ bà Hoàng Thị Hằng
* Lưu ý: Hiệu quả của sản phẩm tùy thuộc theo cơ địa của mỗi người